Đây là một trong những người bạn mang đến cho anh em Pangorin nhiều ấn tượng và cảm xúc nhất.

Đây là một trong những người bạn mang đến cho anh em Pangorin nhiều ấn tượng và cảm xúc nhất, bởi sự vui vẻ lạc quan cùng những câu nói tưởng bâng quơ mà lại rất đúng lúc.

Nhớ lại chúng tôi gặp vợ chồng bạn chừng một năm trước, một chiều nắng cũng đẹp như hôm nay. Hôm đó hai bạn chọn cho chiếc Ducati Super Sport S mới mua bộ nhông dĩa #DrivenRacing, cả sên #RKchain màu Black/Gold, cùng toàn bộ bố thắng trước sau của #Vesrah, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi đang chờ đợi.

Vì một số sự cố với cái thẻ nhớ hôm đó mà hình chụp bị mất, cho nên đến giờ mới có dịp gặp lại để giữ lại một cái ảnh kỷ niệm cùng nhau 

.

Trong lúc chờ bảo dưỡng xe, chúng tôi trò chuyện trên trời dưới đất cùng bạn, sẵn bâng quơ nói về mấy trăn trở gần đây của xưởng mình.

Dạo gần đây, chúng tôi đôi khi lo âu về tương lai. Những thay đổi và kế hoạch trước mắt nhiều quá, lớn quá, thử thách quá, mà con người thì ai cũng có khi này khi khác. Đôi khi thấy mệt cũng là chuyện thường tình.

Nỗi lo toan cộng với những lúc mệt mỏi khiến bản thân trong phút giây nào đó quên đi mất niềm vui của công việc mình đang làm,. Quên đi cả một sự thật rằng ngày xưa mình đã từng ao ước, từng say mê, từng chiến đấu để có được nó đến chừng nào.

Rồi những ngày anh em đóng cửa xưởng rất muộn, gọi cái gì đó về ăn vội vàng, dọn dẹp, làm nốt sổ sách trước khi ra về và cố dành chút thời gian ít ỏi cuối ngày cho bản thân mình. Những ngày như thế, người ta gọi là những tháng ngày hoang mang của tuổi trẻ.

Ít ai vượt qua được những ngày tháng đó toàn vẹn. Hoặc họ đánh mất tuổi trẻ, hoặc là đánh mất chính mình.

.

Việc thường thấy, mỗi khi gặp khó khăn với cuộc mưu sinh, người ta thường có xu hướng chọn gói ghém để cất đi đam mê của mình. Ta sẽ tự nhủ chỉ cất tạm ở đó thôi, dành nó cho một ngày khác, một thời điểm khác, một sự ổn định nào đó khác trước khi lại bắt đầu..

Và thường ngày đó sẽ không bao giờ đến.

Anh bạn này nói với chúng tôi, tốt nhất vẫn là đừng nên chờ đợi, vì thời điểm thích hợp sẽ chẳng đến bao giờ. Việc này qua sẽ tới việc khác, vừa ổn định sẽ lại vướng vào nỗi lo toan mới. Đó vốn dĩ là bản chất của tuổi trẻ, bản chất của sự trưởng thành.

Ta sẽ đợi đến bao giờ ? Nếu muốn đi, chẳng nhẽ định đợi đến 60-70 rồi mới quyết định lên đường hay sao ? Liệu lúc đó con đường phía trước có còn ý nghĩa gì nữa không ? Chuyến đi đó dẫu có diễn ra thì liệu nó còn tràn đầy say mê không hay sẽ chỉ chìm ngập trong trăn trở và nuối tiếc ?

Thời gian sẽ trôi dù chúng ta có vui vẻ hay không. Do đó, tốt nhất là hãy bắt tay làm những điều mình muốn, chấp nhận trả giá và đánh đổi, sống cho giây phút hiện tại.

Chúng tôi như người mơ bừng tỉnh, nhận ra những điều này không xa lạ với mình, nhưng suýt nữa lại bị lãng quên.

.

Cảm ơn bạn. Cảm ơn vì một buổi chiều thật đẹp khi lại được gặp những con người sống cho ngày tháng trước mắt, những người mà thay vì nỗi lo toan thì chỉ thấy phía trước là cơ hội, là những chân trời.

Và một lần nữa, chúng tôi xin phép bạn giữ lại một cái ảnh kỉ niệm, trong khoảnh khắc mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui dưới tán cây thân thuộc, cạnh bên cái xưởng bé xíu thân thuộc, giữa Saigon vô cùng thân thuộc.

Cảm ơn 

-Pangorin-
www.Pangorin.com

Quay lại
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Quay lại trang tin
loading
Liên hệ: 0987 83 89 85