Những ngày cuối năm cuốn qua nhanh như con đường trải dài dưới bánh xe, thoắt cái đã nằm lại đằng sa

Những ngày cuối năm cuốn qua nhanh như con đường trải dài dưới bánh xe, thoắt cái đã nằm lại đằng sau. Chúng tôi đi qua cái Tết đầu tiên cùng với xưởng Pangorin, với những khách hàng cũ mới, với những người anh em bên cạnh. Tạm xem như đã có chút thành công. 
 
Thành công nghĩa là đủ tin tưởng và đủ hài lòng với con đường mình chọn.
 
.
 
Lại nhắc chuyện hồi cuối năm. Hôm trước, vừa làm việc ngơi tay thì có mấy bạn khách chạy KTM tới chơi. Khách cũ dẫn theo khách mới. 
 
Bạn khách cũ chạy Duke 250, đi hết rodai quay lại bảo dưỡng, dẫn theo người bạn chạy RC250. Bạn này thấy chúng tôi làm việc thì khá thích, quyết định thay luôn bộ nhông sên dĩa mới đi chơi Tết. Sẵn đang không có khách đặt, chúng tôi đưa xe lên bàn nâng vào việc luôn. 
 
Các bạn kéo ghế vào phòng kỹ thuật ngồi cạnh xe, trò chuyện rôm rả. Mấy anh em trong xưởng cũng vừa làm vừa tham gia tán dóc cùng. Những câu chuyện nối dài, xoay quanh những chiếc xe, rồi đến những miền đất đã đi qua, những dự định sắp đến.. 
 
Không khí những ngày cuối năm dễ chịu, anh em chuyện tiếp chuyện, không đầu không cuối, mà vui. 
 
.
 
Nhìn các bạn ngồi cùng nhau, lại nhớ quãng thời gian anh em chúng tôi ngày trước, lúc còn chưa bắt đầu với Pangorin. Khi đó, chỉ có một chiếc xe cũ thôi mà mấy thằng con trai ngồi bâu quanh, nói không ngơi chuyện. Bảo sau này xe tao sẽ thay cái này, lắp cái kia. Bảo có tiền sẽ đổi lên thử chiếc này, chiếc nọ, bao nhiêu phân khối, bao nhiêu mã lực. Bảo rằng có xe tốt rồi sẽ cùng nhau đến nơi này nơi khác.
 
Tuổi trẻ, lúc nào cũng chỉ biết có rong chơi.
 
Bao nhiêu ước mơ, dự định. Có cái thành sự thật, có cái không. Nhưng thực ra, những mơ ước đó có thành hay không xem ra không còn quan trọng mấy. Đặc quyền của tuổi trẻ là tự do nuôi nấng mơ ước của mình. Sau nhiều chuyện đi qua, chúng tôi nhận ra điều quan trọng nhất là ngày hôm nay ngồi lại vẫn còn có nhau, có anh em bạn hữu kề vai sát cánh. Chừng đó là nhiều rồi, thực chẳng mong cầu gì hơn.
 
.
 
Cuộc đời khéo sắp đặt. Ngày đó, mấy thằng mới lớn nghề nghiệp lung tung, đứa học trường luật, đứa thiết kế, đứa lại kinh doanh. Có đứa bỏ học dang dở chưa định về đâu. Nghĩ không có điểm chung gì, rốt cục lại nhờ chiếc xe mà chọn cùng nhau đi con đường khó. Pangorin nhờ vậy có duyên thành hình.
 
Chúng tôi gọi đùa mình là những kẻ dở hơi hay mơ mộng. Hết mơ rừng biển lại mơ những con đường dài. Khối cơ khí nặng nề tưởng như không cảm xúc, gắn lên hai bánh xe, mở khóa, cắt côn, vào ga, lại trở thành thứ chuyên chở giấc mơ. Những chiếc xe hai bánh trở thành một cái cớ đẹp, để chọn đi cùng nhau.
 
Rồi một ngày dừng lại, mở một cái xưởng. Thiếu tiền làm phải bán đi hết mấy chiếc xe đang có. Người ngoài nhìn vào chúng tôi, tưởng như không còn xe nữa thì giấc mơ dừng lại. Nhưng không, những chiếc xe vẫn chỉ là cái cớ, chỉ là lý do để anh em chúng tôi chọn đi cùng. Còn giấc mơ mới là thứ nuôi sống tuổi trẻ.
 
Pangorin này, một ngày nào đó biết đâu có thể dừng lại, nhưng anh em chúng tôi vì lý do gì cũng sẽ tiếp tục cùng nhau, sẽ vẫn làm kẻ dở hơi mơ mộng những con đường dài. Không chỉ những con đường dưới bánh xe, mà còn là những quãng đường ở trước mặt, ở trong tim.
 
Vì con đường còn, thì tuổi trẻ sẽ còn.
 
.
 
Chúc mừng năm mới 
 
-Pangorin-
Quay lại
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Quay lại trang tin
loading
Liên hệ: 0987 83 89 85